CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 27

 Chương 75: Người của tôi, tôi sẽ dạy


Bọn họ cũng chẳng biết cảm xúc của mình thật ra là như thế nào, chỉ là mọi lần gặp nhau không khỏi rùng mình? Tình Tình không biết vợ chồng khác rùng mình như thế không, chỉ là cô và Mộ Dung Trần lại rùng mình không giống nhau.

Ngày đó, nửa đêm, sau khi anh ra ngoài về, cô cho là anh lại đi liên tục mấy ngày không trở về, dù sao anh cũng có thể lấy sơ vài bộ đồ, lấy cớ là đi công tác. Nhưng lại không phải như vậy.

Mỗi ngày anh đều trở về, chỉ là về sớm hay muộn một chút thôi, có lúc sẽ xuất hiện tại phòng ăn cùng cô ăn cơm tối, những lúc ở chung một chỗ anh vẫn tỉ mỉ chăm sóc cô.

Lạ nhất có lẽ là khi trở về phòng, cô không để ý tới anh, anh cũng không giống như thường ngày thích trêu chọc cô, nói chuyện với cô. Mà bởi vì cô vừa hết bệnh nên thân thể cần điều dưỡng, anh cũng không ép buộc cô loại quan hệ ấy nữa.

Điểm này đoán chừng là lần duy nhất cô rùng vì điều tốt, cô rốt cuộc có thể nghỉ ngơi được rồi.

Mỗi ngày buổi tối, sau khi tắm, cô sẽ đọc sách một hồi mới ngủ, dù đã tạm nghỉ học, nhưng Tình Tình không muốn bỏ ngang việc học như vậy. Mặc dù nhà Mộ Dung không có yêu cầu làm con dâu phải có kiến thức bao nhiêu, trình độ học vấn cao bao nhiêu, cô cũng không phải vì mình là dâu nhà Mộ Dung mà quên đi thân phận, quên đi việc học tập.

Cô chỉ muốn vì mình.

Một cô gái, nếu như ngay cả năng lực tự sinh tồn cũng không có, ngộ nhỡ ngày nào đó người đàn ông của mình bỏ mình thì làm như thế nào? Việc kết hôn thật có thể đi tới đâu?

Tương lai cô xem không tới, nhưng là hiện tại cô rất rõ ràng!

Tình hình của Dương gia cũng không biết thế nào! Sau khi cô khỏi bệnh có gọi điện đến số điện thoại di động của anh nhưng phát hiện số đã không còn sự dụng, mà số điện thoại của gia đình anh, cô ngàn vạn lần không dám điện, ngộ nhỡ không phải anh nghe điện thoại thì nguy?

Cô không thể nào hỏi Mộ Dung Trần, hỏi anh cũng là hỏi vô ích. Cô lên net, xem tivi, xem báo chí nhưng không có phát hiện bất kỳ một cái tin tức nói là công ty thực phẩm Thanh Vinh xảy ra vấn đề, tra xét trên trang web công ty bọn họ là vẫn hoạt động bình thường!

Dương Gia có phải đã tìm được biện pháp giải quyết rồi hay không? Cô chỉ có thể cho là như vậy. Cô không giúp được gì, nhưng không thể để mình liên lụy bọn họ.

Haizzzzz!!!!

Ngồi ở trong phòng ăn, Tình Tình lấy cái muỗng khuấy đều cháo trai trong chén, không tự chủ đem lòng mình than ra thành tiếng, giọng điệu cố tình này còn khiến ẹ con Mộ Dung Cầm bởi vì Chủ nhật không cần đi học mà đến muộn nghe được.

"Không biết cô Tư đang than thở chuyện gì vậy?"

Đương gia Mộ Dung Hàng cùng vợ là Thái Chi Lan đã xuất ngoại, những anh em khác ở nhà Mộ Dung hôm nay cũng đều không có đến phòng ăn, cho nên, phòng ăn chỉ có một mình Tình Tình cộng thêm hai mẹ con Mộ Dung Cầm.

"Nhị thẫm, chào buổi sáng!" Tình Tình ngồi thẳng người cùng Lâm Thục Mẫn chào hỏi, nhưng Mộ Dung Cầm lại không để ý đến cô. Theo quy định thứ bậc trên dưới, cô ta là chị dâu của cô, phải là người trào hỏi trước mới đúng, huống chi cô đối với cô ta trong lòng thật ra có rất nhiều ngăn cách .

"Chào buổi sáng!" Lâm Thục Mẫn cùng Mộ Dung Cầm ngồi xuống, người giúp việc tiến lên đang muốn hỏi các cô ăn món gì, lại bị Lâm Thục Mẫn phất tay ý bảo mọi người lui xuống.

Xem ra, hai mẹ con này có lời muốn nói với Tình Tình, nhìn trong chén gì đó không còn bao nhiêu miếng, Tình Tình ngồi cũng không xong, đi cũng không được, chỉ có thể cầu nguyện họ đừng nói gì thôi.

"Tiết Tình Tình, cô thật đúng là thứ không biết xấu hổ." Người giúp việc sau khi lui xuống, Lâm Thục Mẫn lập tức không khách khí nói. Ngược lại Mộ Dung Cầm ngồi ở một bên lấy tay lôi kéo tay của cô, sử dụng ánh mắt ý bảo cô không nên quá mức không biết thân biết phận.

Đừng bảo là ông Nội có ở đây, anh Tư nếu biết bọn họ trong đáy lòng không ngừng khi dễ Tiết Tình Tình nhất định sẽ không bỏ qua họ, mà bây giờ cô không chọc nổi anh Tư.

"Nhị thẩm, tôi không hiểu rõ ngươi có ý chị." Xem ra ai cũng muốn trút giận trên người cô, Tình Tình đứng lên, không muốn cùng các cô gây gổ "Tôi ăn no rồi, các chị cứ dùng tự nhiên."

"Mới nói cô một câu, cô đã muốn đi rồi sao?" Lâm Thục Mẫn thét chói tai, thật vất vả chờ đến lúc Lão Thái Gia, anh cả và chị dâu cả đều không ở đây, cô rốt cuộc có thể mở mày mở mặt một lần, dĩ nhiên không muốn làm cho Tình Tình đi nhanh như vậy.

"Nhị thẩm, chị còn có việc gì muốn nói với tôi sao?" Tình Tình kéo ghế ra, sau đó đứng lại. Có chuyện gì sao? Cô cùng với cô ta có nhiều chuyện để nói thế ư?

"Ngược lại không có gì to lớn, chỉ là. . . . . ." Lâm Thục Mẫn khóe miệng nâng lên nở một cười hả hê "Cô đã làm dâu nhà Mộ Dung, tại sao lại ở bên ngoài làm ra chuyện khiến nhà Mộ Dung mất mặt vậy?"

"Tôi làm cái gì khiến nhà Mộ Dung chuyện mất mặt?" Tình Tình ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta. Sau khi kết hôn cô ngày ngày ở nhà, cô còn có thể làm ra chuyện gì sao?

Một lần duy nhất là ra cửa, để cho tài xế chở cô đi ra ngoài sau đó liền quay về. Cô ta rốt cuộc muốn nói cái gì?

"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy có được hay không?" Mộ Dung Cầm lôi kéo tay của mẹ mình.

"Con biết cái gì, lo ăn bữa sáng của con đi. "Tay vươn ra ngăn cản lời nói của con gái, Lâm Thục Mẫn tiếp tục nói: "Mấy ngày trước, em ở cửa nhà cùng một người đàn ông lôi lôi kéo kéo không phải sao? Thật là quá mất mặt, đều đã có chồng hết rồi còn muốn đi quyến rũ đàn ông khác. Mặc kệ như thế nào, cũng nên giữ mặt mũi cho nhà Mộ Dung một chút chứ?"

"Chị nói cái gì?" Tình Tình không dám tin, nhìn Lâm Thục Mẫn, cô ta dám nói cô ở cửa nhà cùng người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo sao? Cô lúc nào thì đã làm loại chuyện như vậy? Chẳng lẽ là lần trước Berlin cùng mẹ anh đến đây sao?

Cô căn bản không có cùng Berlin có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào? Tại sao cô ta lại có thể nhục mạ cô như vậy? Quá đáng, thật sự là thật là quá đáng!

"Tôi chưa từng làm chuyện ấy, tôi sẽ không thừa nhận. Ngược lại chị nên dạy bảo con gái chị cho tốt, đừng nên đi hại người khác." Nói xong câu đó Tình Tình xoay người đi ra ngoài.

Tức chết cô mà!

"Tiết Tình Tình, cô đứng lại đó cho tôi!" Thời điểm cô đi đến cửa phòng, Lâm Thục Mẫn tức giận cũng đứng lên. "Tôi vai vế lớn hơn cô, cô lại dám nói chuyện với tôi như vậy sao?"

Tình Tình vừa ra đến cửa liền đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì tiếp theo, thì một cái giọng nói quen thuộc chợt vang lên giúp cô giải vây.

"Nhị thẩm sao lại cùng tiểu bảo bối của tôi nói chuyện, chẳng phải là trưởng bối cần nên giữ đúng mực sao?"

Tình Tình kinh ngạc quay đầu, thấy Mộ Dung Trần đang mặc bộ đồ thể thao màu đen, trên cổ đeo chiếc khăn lông màu trắng, hiển nhiên mới vừa trong phòng Thể dục đi ra.

Cô cho là anh đã đến công ty rồi!

"Ý tôi không phải nói như vậy." Lâm Thục Mẫn đụng nhằm cây đinh, giọng nói lập tức chậm lại, phách lối cũng mất đi, vô cùng không cam lòng cúi đầu xuống, không nói lời nào thêm với Tình Tình "Tôi chỉ là dạy cho cô ấy đạo lý làm dâu nhà Mộ Dung như thế nào thôi. . . . . ."

"Không cần." Mộ Dung Trần ngắt lời cô "Cô ấy là vợ tôi, có gì sai tôi sẽ dạy. Nhị thẩm, cô chỉ cần dạy Cầm Nhi nên làm như thế nào để thành người là tốt rồi"


Chương 76: Chết tâm


Ngụ ý của Mộ Dung Trần đều đã nói ra, khiến cho gương mặt Mộ Dung Cầm ngồi bên cạnh vô cùng lúng túng.

"A Trần, chị biết rõ em là đang muốn che chở em dâu, chỉ là, kết hôn rồi còn có đàn ông tìm tới cửa, như thế không tốt chút nào chứ? Chuyện này nếu để cho ông nội biết, cũng không tốt lành gì!"

Hơn nữa người đàn ông kia còn là con rể tương lai của cô, sao con gái cô có thể thua như thế, cô rất mất thể diện, huống chi người đàn ông kia cùng Tiết Tình Tình trước kia quan hệ còn không đơn giản.

Thiệt là, tại sao con gái của cô lại thích hạng người bị người khác từ chối rồi như thế này? Ngay từ khi còn nhỏ cô đã ghét con riêng của Mộ Dung Khiêm rồi. Còn Phó Cảnh Ca là cô em dâu thứ năm chẳng phải là bạn gái trước của Mộ Dung Trần sao? Hiện tại mọi chuyện lại như thế này!

Thật là làm cho cô đời này không còn mặt mũi sống tiếp nữa!

Bọn họ là vợ hai nhất định sẽ bị chèn ép! Thật chẳng không cam lòng.

"Tình Tình là vợ của tôi, Nhị thẩm không có quên chứ?"

"Phải . . . . . Đúng vậy. . . . . ." Cái này không cần nói nữa.

"Vậy là được rồi, Tình Tình nếu quả thật có làm sai chuyện gì, tôi tự nhiên sẽ thay cô ấy nhận tội với ông nội. Nhị thẩm, cô không cần quan tâm."

Nói xong anh liền kéo cô gái đang bị người ta châm chọc còn không biết trả lời lại đi lên lầu.

Tình Tình lần này không có hất tay anh ra, mặc anh dắt tay cô đi lên lầu. Sự lạnh lẽo trong lòng được một cỗ ấm áp bao quanh, với loại chuyện như thế mà anh vẫn giúp cô.

Những năm gần đây, ở Tiết gia Tiết Tình Tình bị mẹ con kia chê cười không biết bao nhiêu lần; trong những lúc như thế chưa từng có người ra tay bảo vệ cô. Trong lòng của cô chua sót chỉ muốn rơi nước mắt.

"Thật ra Nhị Thẩm tôi không có nhiều thời gian quan tâm chuyện của các người như vậy. Chỉ là, người đàn ông đó cùng Cầm Nhi sắp đính hôn, cho nên tôi nghĩ, Tình Tình về sau cùng anh ta càng ít gặp nhau như thế càng tốt hơn."

Không cam lòng để chuyện trôi qua như thế, thời điểm Mộ Dung Trần dắt Tình Tình sắp biến mất trước mắt, Lâm Thục Mẫn bỏ thêm một quả bom. Thành công khiến hai người đang đi lên lầu liền ngừng lại.

Nhị thẩm đang nói cái gì? Sắc mặt của Tình Tình trong nháy mắt nhìn xuống dưới. Berlin muốn cùng Mộ Dung Cầm đính hôn sao? Làm sao có thể? Làm sao có thể?

Mộ Dung Cầm thích Berlin thì cô biết, nhưng Berlin làm sao sẽ đồng ý? Chẳng lẽ là vì công ty của Dương gia có chuyện cho nên. . . . . .

Tình Tình vì cái suy nghĩ của mình càng lúc càng kinh hãi. Không trách được khoảng thời gian này cô không nhìn thấy có thông tin gì liên quan đến chuyện của công ty Dương gia, hoá ra là như vậy .

Mộ Dung Trần vốn không phải muốn phá hủy Dương gia sao? Vậy bây giờ chuyện gì đã xảy ra? Thật là loạn thật rồi! Tình Tình cảm thấy đầu đau như búa bổ!

"Nhị thẩm, tôi không muốn những lời này lặp lại lần thứ hai. Cô tốt nhất nên dạy con gái của cô là được, không cần phải nói với chúng tôi những lời này." Không muốn lại nói nhiều, Mộ Dung Trần lạnh lẽo lôi kéo tay Tình Tình xoay người đi.

Tình Tình không nói được gì, cô còn chưa từ trong cơn chấn động phục hồi lại tinh thần. Chỉ có thể mặc cho anh dắt tay của cô trở về phòng.

Sau khi trở lại phòng, Mộ Dung Trần buông tay cô ra, cũng không nói lời nào, trực tiếp đi vào phòng tắm tắm gội. Cho đến nửa giờ sau, anh bước ra ngoài, thấy cô gái nhỏ của mình vẫn duy trì bộ dạng ngây ngốc ngồi ở trên ghế sa lon.

Có cần thiết vì cái tin tức ấy khiếp sợ lâu như vậy không? Chẳng lẽ nghe đến người tình cũ muốn cùng cô gái khác đính hôn lại cảm thấy luyến tiếc sao? Tốt nhất không nên như vậy.

"Còn đang suy nghĩ đến lời Nhị Thẫm nói vừa rồi sao?" Mộ Dung Trần vừa lau tóc ướt vừa ngồi vào đối diện với cô trên ghế salon, tùy ý hỏi.

"Vậy đó có phải là sự thật hay không?" Trầm mặc hồi lâu, Tình Tình mới nhìn hỏi anh. Lúc anh đi vào tắm, cô rất muốn, rất muốn chạy xuống lầu hỏi Mộ Dung Cầm có phải thật vậy hay không, nhưng chân của cô không thể nhúc nhích được, cô chỉ có thể sững sờ ngồi ở chỗ này chờ người đàn ông này đi ra để hỏi.

Có lẽ là cô đang sợ, không dám đi đối mặt đáp án cho nên mới không dám đi? Tất cả có phải như vậy không?

"Thế nào? Không bỏ được sao?" Anh không trả lời thẳng, Mộ Dung Trần bỏ chiếc khăn bông trong tay xuống, hai mắt nhìn thẳng vào cô, giống như muốn từ trên mặt của cô tìm được đáp án.

"Có phải thật vậy hay không?" Tình Tình mở to mắt không nhìn tới anh, hỏi lại cái vấn đề mà cô đang cần đáp án? Nhưng phải hay không phải thì thế nào? Bây giờ cái cô muốn chỉ là đáp án.

Mặc kệ việc đáp án có thể để cho cô hài lòng hay không? Chỉ cần có đáp án là được?

"Đúng" lần này anh trả lời như vô cùng thẳng thắn.

"Tại sao?" Tình Tình kích động đứng lên, bàn tay nhỏ liền tạo thành một quả đấm. Berlin không thể nào thích Mộ Dung Cầm, làm sao có thể cùng cô ấy sống chung có hạnh phúc được?

Hiện tại chỉ nói là đính hôn, vậy sau này nếu thật muốn kết hôn, cô nên đối mặt với anh ấy như thế nào? Một đống vấn đề nhỏ lớn tràn ra đầu, khiến Tình Tình đột nhiên cảm thấy đầu thật đau!

"Không khó hiểu." Mộ Dung Trần đứng ở trước mặt cô, anh quá cao lớn, càng nổi bật khi đứng bên cạnh thân hình nhỏ nhắn của cô. Mọi khi tấm thân cao lớn ấy hướng về phía cô là cô lại cảm thấy mình bị áp lực, rất khó chịu. Vậy nên Tình Tình không tự chủ được lui về phía sau, nhưng cô lùi một bước anh liền tiến một bước, từng bước từng bước mà ép sát vào cô, cho đến khi sau lưng cô và vách tường không thể lùi được nữa.

"Dương gia không muốn tiếp tục kinh doanh đi xuống nhất định phải dựa vào sự hậu thuẫn của nhà Mộ Dung. Nhưng nhà Mộ Dung mình làm việc dựa trên lợi nhuận đạt được, tại sao lại muốn đưa cho người khác một phần lợi nhuận to mà không lấy lại được gì? Cầm nhi là ai? Thế hệ này nhà Mộ Dung chỉ có duy nhất một vị tiểu thư, nếu như bọn họ lấy nhau thì Dương Bách Lâm không coi là người ngoài, vậy thì chuyện hợp tác là chuyện đương nhiên, em nói có không đúng?"

Cô không phải vẫn quảng cáo rùm beng mình từng yêu người đàn ông kia rất nhiều sao? Anh đem người đàn ông kia xách đến trước mắt cô, để cho cô có thể nhìn rõ đàn ông cũng chỉ là đàn ông vì lợi ít gia tộc họ sẵn sàng cưới người con gái khác.

Anh ngược lại muốn nhìn một chút xem bọn họ nếu nói yêu người trước mặt sẽ như thế nào, từ nay về sao bắt buộc bọn họ không được nghĩ đến nhau nữa.

Rõ ràng là anh cố ý bỏ đá xuống giếng, ép người ta cùng đường sau lại ném cùng sợi dây xuống, giả bộ làm người tốt kéo người lên. Từ trong miệng anh nói ra thật giống như nhà Mộ Dung toàn là người vĩ đại. Thật sự là một lũ vô sỉ, nhỏ mọn.

"Hèn hạ!". Tình Tình căm hận nhìn người đàn ông trước mặt. "Nhà Mộ Dung các ngươi trừ cùng nhau dùng quyền thế đè người, nhân cách nào cũng không có?"

"Sai, Tình Tình, nếu trên tay em có quyền thế, có thể làm ình dễ dàng đạt tới mục đích, tại sao em lại không dùng?"

"Berlin căn bản không thích Mộ Dung Cầm. Có phải hay không chuyện nhà Mộ Dung chỉ cần coi trọng người ta, thì mặc kệ chuyện người ta có nguyện ý hay không đều không từ thủ đoạn nào đoạt lấy?"

"Vậy thì thế nào! Tiết Tình Tình, bây giờ em đem anh coi như cùng loại với họ phải không?". Dùng một tay nâng cằm nhỏ của cô lên. "Không sai, anh chính là không từ thủ đoạn nào như thế? Anh cảnh cáo em, sớm đối với họ Dương kia chết tâm đi."

"Quá đáng, quá đáng, rất quá đáng! Anh buông tôi ra! Tôi không muốn gặp lại anh." Tình Tình quơ tay múa chân, không ngừng từ chối anh, chỉ cố gắng cách xa anh thêm một chút, một chút nữa.


Chương 77: Chuyện nhà (1)

"Không muốn gặp lại tôi? Vậy cô muốn gặp người nào? Họ Dương kia sao? Tiết Tình cô đừng quên bây giờ cô là người của ai, nếu như không nhớ thì tôi cũng không ngại nói cho cô biết, ai mới là người đàn ông của cô!"

Hai thân thể động chạm ma sát khiến cho anh bị cấm dục hơn nửa tháng lửa bốc lên càng cao. . . . . .

Ôm lấy thân thể nhỏ bé trong lòng đang không ngừng vặn vẹo nặng nề hôn xuống.

Không có sức lực để trốn tránh, khuất phục thì lại thấy mình quá mềm yếu. Nhưng mà ở nơi này trước mặt người đàn ông này cô trừ mềm yếu ra thì còn có thể làm như thế nào ?

Chẳng lẽ anh lại muốn một lần nữa cường bạo cô hay sao?

Nước mắt chua xót thi nhau rơi xuống. . . . . . Cô thật không muốn mình lại mềm yếu như vậy, thật sự không muốn. . . . . .

Lúc Tình Tình cho là mình sẽ bị bão táp của anh tập kích thì tiếng gõ cửa ở bên ngoài đã cứu lấy cô.

"Tứ thiếu gia, Lão Thái Gia đang ở thư phòng chờ cậu." Tiếng của quản gia Cố từ bên ngoài truyền đến.

"Chuyện gì?" Bị cắt đứt giữa chừng anh vô cùng tức giận nhưng lại không thể không buông người phụ nữ đang trần trụi trong ngực mình ra. Ông lúc này tìm anh sẽ có chuyện gì đây, muốn nghĩ cũng không cần rồi !

"Lão Thái Gia không có nói. Mấy vị thiếu gia cũng đã sang hết rồi." Ý muốn nói là mọi người chỉ còn chờ một mình anh thôi.

"Chuyện của Tiết Tình chuyện cứ coi như không biết." Sau khi không nhịn được đáp lại Cố Quản gia, Mộ Dung Trần nhanh chóng đi tới trước tủ quần áo ăn mặc chỉnh tề đang muốn đi ra lại thấy Tình Tình đã sớm ngồi ở trên ghế sofa chỗ cách xa anh nhất. Khuôn mặt vừa tức giận xen lẫn không cam lòng nhìn anh không nói, anh cũng không nói gì chỉ nặng nề thở hắt ra sau đó mới rời đi.

Anh muốn cô thành thật thì cô phải nghe theo sao?

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Tình Tình từ trên ghế nhảy xuống nhanh chóng chạy đến tủ tìm quần áo.

Cô không thể ngồi ở trong nhà bó tay chờ chết như vậy, có chờ cũng vô ích! Cô muốn đích thân đi tìm Bách Lâm để hỏi cho ra lẽ xem có chuyện gì đang xảy ra.

Mộ Dung Trần đến thư phòng thì phát hiện đúng là mọi người chỉ đang đợi một mình mình.

Hơn nữa hình như mọi người trong nhà đều đến chỉ trừ cha mẹ của anh đang ở nước ngoài.

"Ông nội, đại ca, chú hai. . . . . ." Mộ Dung Trần đến vị trí của mình ngồi xuống.

"Cũng chịu tới? Tứ thiếu gia mặt mũi cũng thật lớn khiến lão già như ta ở chỗ này đợi lâu như vậy!" Tiếng nói hùng hậu của lão thái gia Mộ Dung lập tức vang lên ngay sau khi Mộ Dung Trần ngồi xuống .

"Ông nội, con vận động xong thuận tiện đi tắm mà thôi."

Cũng không biết Tứ thiếu gia vận động kiểu gì đây ! Mộ Dung Nghiên ngồi ở bên cạnh nghĩ tới chuyện tối hôm qua mình nhìn thấy tự dưng lại thấy buồn cười.

"Hợp tác với nhà họ Dương tất cả đều cắt đứt là chủ ý của người nào?" Lão Thái Gia nhìn chung quanh một vòng, nhìn đến vẻ mặt như việc này không liên quan đến mình của mấy đứa cháu trai.

Đừng tưởng rằng ông già rồi nên chuyện gì cũng không quản nổi. Từ lúc ông vẫn còn quản lý nhà Mộ Dung thì đã bắt đầu hợp tác với bọn họ. Lúc ấy Dương Thế Xương là một người làm ăn rất coi trọng chữ tín cho nên công ty nhà họ mới có thể ngày một lớn mạnh theo chân bọn họ hợp tác cho đến bây giờ.

Chỉ là kể từ khi đứa cháu trai mà ông thương yêu nhất cưới cô cháu dâu hiện tại thì quan hệ hợp tác của bọn họ liền bị cắt đứt. Nghe nói cô ta trước đây là vị hôn thê của tiểu tử nhà họ Dương

Tung hoành trên thương trường mấy chục năm ông cũng hiểu đạo lý cá lớn nuốt cá bé nhưng ông vẫn thấy bất mãn với cách làm của thằng nhóc này.

Không màng đến lợi ích của gia tộc mà lại vì lợi ích cá nhân của mình mà phải sử dụng đến loại thủ đoạn này để giành chiến thắng.

"Ông nội, tập đoàn Mộ Dung của chúng ta có thể tự mình khai thác hợp đồng này, tại sao nhất định phải cùng người khác hợp tác?" Mộ Dung Trần chậm rãi lên tiếng.

Nếu truy ra nguyên nhân của chuyện này thì anh cũng không thoát được liên lụy.

"A Kiệt, cháu cũng đồng ý?" Ánh mắt luôn luôn trầm ổn của Lão Thái Gia chuyển sang cháu đích tôn Mộ Dung Kiệt. Mộ Dung Kiệt thân là tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Dung không có sự đồng ý của anh thì cái kế hoạch này cũng không thể nào thực hiện được.

"Ông nội, A trần nói không sai. Nhà Mộ Dung chúng ta nên thu hồi một vài dự án quan trọng để mình tự làm, như vậy cũng có lợi cho việc tâu tóm cả thị trường trong tay chúng ta." Mộ Dung Kiệt làm sao lại không biết mấy anh trai em gái của mình đang suy nghĩ gì?

Chỉ là, mặc dù xuất phát điểm của bọn họ là trên lợi ích cá nhân nhưng đối với sự phát triển lâu dài công ty mà nói thì quyết định này hoàn toàn chính xác. Cho nên, anh đồng ý để cho nhà Mộ Dung độc lập khai thác dự án này, nhưng những tổn thất của nhà họ Dương thì không phải là việc anh có thể khống chế.

Kinh doanh trên thương trường chính là như vậy, không thể nói đến giao tình ở đây được.

"Thế còn việc đính hôn của Cầm nhi cùng với tiểu tử nhà họ Dương là chủ ý của ai?" Lão Thái Gia đưa ánh mắt đặt trên người của Mộ Dung Trần và Mộ Dung Cầm.

"Ông nội. . . . . ."

"Ông nội . . . . . ."

Mộ Dung Trần và Mộ Dung Nghiên cùng đồng thời mở miệng nói.

"A Trần, cháu nói xem." Lão Thái Gia chỉ rõ muốn nghe ý tứ của Mộ Dung Trần.

" Tập đoàn Mộ Dung của chúng ta có thể độc lập khai thác dự án này, nhưng mà nhà họ Dương lại vì dự án B11 này mà giai đọa trước đã đầu tư và cải cách lại . Nếu như nhà Mộ Dung cùng nhà họ Dương kết thân chỉ có lợi cho chúng ta. Mà sau khi kết thân dự án này vẫn của nhà Mộ Dung, nhưng nhà họ Dương gia có thể cùng tập đoàn Mộ Dung hợp tác những hạng mục khác, cái này không có xung đột. Dương Bách Lâm mặc dù chưa tốt nghiệp đại học nhưng trước kia bọn họ cũng coi như có thành tựu trong việc cung cấp thực phẩm, thiết kế cũng làm được rất tốt, không thể phủ nhận đây cũng là một nhân tài hiếm thấy. Tương lai cũng có thể giúp ích cho nhà Mộ Dung."

Lời của Mộ Dung Trần rất rõ ràng từng câu từng chữa đều vì lợi ích của công ty nhưng mà trong lòng các vị tinh anh đang ngồi ở đây không ai lại tin tưởng anh có lòng tốt như vậy.

Ông nội cố ý tập trung bọn họ ở đây mục đích cũng chỉ là để giáo huấn bọn họ mà thôi.

"Nói như thế không sai, nhưng mà cháu không phải nên hỏi ý kiến của em mình và chú hai hay sao?" Lão Thái Gia liếc mắt nhìn đứa con trai thứ hai và cháu gáiduy nhất của mình.

"Cầm nhi. . . . . ." Mộ Dung Trần cười như không cười nhìn Mộ Dung Cầm.

"Ông nội, chuyện hôn sự này con đồng ý." Mộ Dung Cầm nhìn anh Tư sau đó dùng giọng nói kiên định của mình trả lời ông nội. Cô cũng biết, mình và Bách Lâm cũng chỉ là vật hy sinh dưới thủ đoạn của anh Tư mà thôi. Nhưng mà cô lại cam tâm tình nguyện làm vật hy sinh này.

Thân là người của nhà Mộ Dung, hôn nhân của cô nhất định chạy không khỏi việc kết hôn lợi ích. Vì vậy cô ít nhất có thể tự lựa chọn ình một người mình thích? Dù cho Dương Bách Lâm không thích cô nhưng cô vẫn nguyện ý thử một lần.

Không thử thì làm sao biết mình nhất định chỉ có thể làm người thất bại hay không?
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Polly po-cket